Khuất Thanh Chiểu
Lời
thỉnh cầu
Từ nỗi đau Da cam
(Tặng các cháu nạn nhân ĐioxinViệt Nam)
Không
giống ai trên cõi đời này
Dù
chúng em có cha, có mẹ
Cha
chúng em, chân đất, đầu trần. Tổ quốc gọi là đi. Chấp nhận hy sinh, lường đâu
hết chất khai quang của Mỹ.
Sau
chiến tranh thành kỹ sư, bác sĩ; thành những nông dân lam lũ sớm khuya…
Mẹ
chúng em, lớp người đã xẻ dọc Trường Sơn. Như những o thanh niên xung phong ngã
ba Đồng Lộc: Bụng đói, đội bom; mười ngón tay làm lược, nước hố bom thay gương…
Trở
lại đời thường. là những người: chân bùn, tay lấm; buôn thúng, bán bưng; dệt
lụa, làm thơ; đứng trên bục giảng….
Không
may mắn như Sọ Dừa*
hay Cô Bé Lọ Lem**,
chúng em, đứa khuyết chân tay, đứa mù hai mắt, đứa khi khóc, khi cười, đứa ở cũi
trần truồng quanh năm la hét…
Không
biết ngày đêm.
Không
biết khổ đau, đói rét.
Không
biết mình… chỉ như một con người.
Là
bác sĩ, cha cũng không thể cứu nổi con.
Là
nhà thơ, trước nỗi đau con, mẹ nghẹn.
Ước
chi chúng em được như những đứa trẻ bình thừơng
Để
thấu hiểu tình cha.
Để
vùi lòng mẹ khóc.
Để
được thấy trời cao hy vọng.
Thấy
nao lòng trước mùa phượng trổ bông.
Được
ghé môi thơm chiếc mỏ hồng gà con mới nở.
Được
nghe câu dân ca, nghe tiếng chim thiết tha gọi bạn.
Được
cầm cày, gieo hạt, đợi mùa …
Hãy
nghĩ đến chúng em, hỡi lương tâm những ai trên trái đất này
Không
phải để nối tiếp hận thù, để hoen ố gương mặt Nữ Thần Tự Do trên đất Mỹ.
Không
phải để nỗi đau của chúng em ngưng nghỉ.
Mà
để nghĩ về ngày mai của thế giới con người:
Tội
ác sẽ không còn trút xuống những vành nôi.
KTC
* Nhân vật truyện cổ tích Việt Nam
** Nhân
vật truyện cổ Grim


Không có nhận xét nào:
Chào bạn, nếu có bất kỳ thắc mắc nào bạn có thể để lại ý kiến, mình sẵn sàng hồi đáp khi nhận được ý kiến của bạn. Trân trọng cảm ơn!